Thứ Tư, 18 tháng 9, 2013

Một mình với mùa thu

Đêm rớt xuống nhanh khi cơn mưa tầm tã vừa dứt. Thoảng trong mùi mưa có hương hoa sữa quyện vào gió. Thu đã sang hơn độ nửa chừng, vẫn nồng nàn, da diết như bấy lâu.

 
Một mình với mùa thu

 
Hai cây hoa sữa trước cổng nhà chỉ thua mình vài tuổi. Ít bữa mở rộng đường quốc lộ thêm nữa, có khi cây sẽ bị chặt mất. Chợt chưng hửng như ngỡ, ngày đó, có lẽ mùa thu cũng rớt xuống trên tay.

Ở cái tuổi này, con người ta hay chênh vênh và nghiêng ngả khi nhìn lên, nhìn xuống. Khi soi lại bản thân mình, thấy những cái đã qua và chưa tới vẫn còn mông lung vời vợi. Mình hay lẩn thẩn nên càng quay cuồng với mớ câu hỏi vì sao, bao giờ… vẫn chưa hay đáp án.

Mùa đã sang từ lâu nhưng mình vẫn cứ thơ thẩn đâu đâu với nỗi buồn đã cũ. Những điều ta nói khác lắm với việc ta có thể làm. Ngỡ đã hết vu vơ với mớ ký ức tạp nham màu xám xít ấy, hóa ra, nó vẫn vất vưởng ở góc nào đó trong cõi lòng mênh mang này. Để đôi chừng bật dậy, trơ trơ nhìn mình không chút cảm xúc.

Nghe mùa gọi lao xao trong chiếc lá vàng vọt đang cố gắng bám trụ trên cành cây yếu ớt. Vì là thu, là mùa lá rụng, nó chỉ có thể phải rớt xuống, chết khô tàn úa, sau rồi cũng ủ ấm cho thớ đất kia. Mọi thứ tồn tại ở đời đều có một lý do và trách nhiệm, rũ bỏ thế nào cũng chẳng thể thay đổi điều đã thành quy luật ấy đâu.

Bạn vừa bỏ một cuộc tình sâu đậm và khi đống kỷ niệm kia vẫn còn bồi hồi, đã vội vắt lên vai mình một cuộc tình khác. Mình nhìn nụ cười của người yêu tiếp theo mà bạn bảo là sau cuối ấy, lại cứ liên tưởng đến giọt nước mắt của người trước, người mà bạn cũng từng nói là cuối cùng. Mới hay, một cuộc tình này vẫn có thể được vá víu bằng vô vàn cuộc tình khác, người cuối cùng rồi sẽ có người sau chót. Tình yêu vốn bất tận như chính người ta hay ngụy biện cho những thương yêu chóng nở chóng tàn.

Thu xênh xang, ươm nỗi buồn vào ô cửa sổ ít nắng. Ngày thu, thấy thời gian như dài thêm ra, bao lo âu vất vưởng trên vầng trán tội nghiệp. Cái tật nằm ngủ đưa tay gác trán vẫn chẳng thể đổi. Nhớ ngày xưa, nằm bên nội, người cứ hất tay, giữ xuôi thẳng thắn để ngủ cho an lành, được dăm ba phút tay lại về nằm trên trán. Thì con người ta vốn là nô lệ của thói quen, có những thói quen lâu năm, chẳng thể nào bỏ dẫu đã cố gắng vô cùng.

Bên ly cà phê đen đậm, mình lại ngắm mưa, nhấm nháp hơi thở của đời. Trời độ này, chiều nào cũng mưa vội, đủ ướt chiếc xích đu nằm chơ vơ nơi góc quán quen. Bạn lại thở dài thay cho nỗi niềm muốn nói.

Tiếng ghita nhà bên vừa dứt, lại nhớ một cung đàn hôm nào du dương bản tình ca bất tận. Nếu yêu thương đã là số phận thì có nhất thiết phải kiếm tìm! Thế nên mỗi khi nghe ai đó thúc giục, chỉ biết im lặng cho những bỏ ngỏ về sau.

Bước thong dong trên con đường quê đang mùa gặt cuối, cơn mưa hôm trước làm cong rạp những bông lúa chưa kịp cắt. Nước ứ lại trên đồng, đám con nít cởi quần, lăng xăng bắt cá. Những cơn mưa dỗi hờn của mùa hạ đã qua, mưa bây giờ không chừng còn mang theo lũ. Người lớn lo toan đến bạc đầu, chỉ có trẻ nít là vô tư chừng ấy.

Đi cùng thời gian, điều nhìn thấy, nghe thấy càng nhiều, chỉ thêm nặng gánh cho những trầm tư. Một mình với mùa thu, nhận ra mình đang già đi theo năm tháng, chứ không chỉ lớn thêm từng ngày.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét